Cảm nhận về bộ phim The Fountain: Khi con người khao khát được sống mãi

Kết quả hình ảnh cho the fountain

Mình mới xem một bộ phim không còn mới và nghe nói đã nhận được những bình luận hết sức đối lập của đạo diễn Darren Aronofsky. Mò mẫm được 1 cách tình cờ và xem nó với tâm thế khá ... hào hứng :))) Vì mình tin những cảm giác trái chiều mà người ta nghĩ về phim của Aronofsky thường không phải đến từ chất lượng phim, mà từ thông điệp và cách ông truyền tải thông điệp đó. Requiem for a dream, Black swan, hay mới đây có Mother! đều mang những thông điệp màu sắc "quái đản", nhưng hết sức nội tâm, hết sức triết học. Với The Fountain cũng như thế.

Chuyện kể rằng, Adam và Eva khi ăn trái cấm của Cây Tri thức bị Chúa đày khỏi Địa đàng, và đời sống của con người từ đó gắn liền với cái chết. Nếu trở lại, tìm được Cây Sự sống, con người sẽ thoát khỏi cái chết và được bất tử. Một người đàn ông đã theo đuổi cơ may đó trong nhiều kiếp sống.

Trong "kiếp trước", chàng truy tìm Cây Sự sống trong một cuộc chinh phạt của Hoàng gia Tây Ban Nha, để bảo vệ đất nước và Nữ hoàng yêu dấu khỏi sự đe dọa của Giáo hội. Ở "kiếp này", chàng nghiên cứu phương thuốc đẩy lùi cái chết với hy vọng cứu được người vợ trong cơn nguy kịch. Đến "kiếp sau", chàng chờ đợi thời khắc Xibalba, cùng với cây sự sống để được vĩnh hằng và đoàn tụ với người chàng yêu (Xibalba là kiểu khoảnh khắc một vì sao khi chết sẽ nổ và bừng sáng lung linh, theo văn hóa Maya :)))

3 câu chuyện được đan xen, lồng ghép vào nhau, khiến mọi thứ có chút rối rắm và hỗn độn. Nhưng đâu đó, thông điệp vẫn được thể hiện đầy ý tứ và nhất quán dù ta đang theo dõi kiếp sống nào. Tình yêu thôi thúc người đàn ông đi tìm Cây Sự sống, để được sống mãi cùng người đàn bà chàng yêu. Người đàn ông coi cái chết như kẻ thù, như một dịch bệnh, và cố gắng tìm ra phương thuốc ngăn ngừa nó. Người đàn ông luôn tìm thấy "phương thuốc", Cây Sự sống luôn ở đó, nhưng cuối cùng, cái chết vẫn xảy ra mà không thể ngăn nổi.

Chỉ đến khi hồi tưởng ở kiếp sống cuối cùng trong hình hài một nhà du hành, chàng mới giác ngộ được con đường thực sự dẫn đến sự bất tử. "I'm gonna die", một giọt nước mắt lăn dài. Ai rồi cũng chết, núi sông rồi cũng phải cạn lìa. Ngăn cản cái chết không phải đích đến ta theo đuổi. Ngay từ đầu, người đàn bà luôn nhận thức rõ điều ấy. Nàng chẳng mưu cầu được sống mãi, vì nàng đã sống mãi -trong mỗi giây phút của tình yêu nàng có được, trong tâm tưởng của người đàn ông dù người đàn ông ấy còn lầm lạc. Nàng đứng đó vĩnh hằng, khoan dung, chẳng cần một giọt nhựa nào từ Cây Sự sống.

Khi vì sao vỡ vụn, thân xác người đàn ông tiêu tan. Nhưng một vì sao mới được ra đời, và cây Sự sống trổ mầm nhờ sự hy sinh của thân xác ấy. Nhờ có cái chết, sự sống mới được bắt đầu. Điều khiến con người ta được vĩnh hằng là tình yêu thương. Có tình yêu ấy, ta sẽ sống mãi cùng nhau, mọi ranh giới dù là sinh tử sẽ trở nên nhẹ bỗng.

Phút cuối phim trở về kiếp sống hiện tại. Người đàn bà rủ chàng đi dạo giữa trời tuyết trắng. Như vừa tỉnh ra một điều gì đó, người đàn ông vội đứng dậy và đi theo - thay vì bỏ mặc nàng như ở đoạn đầu phim. Chiếc kết luân hồi khiến mình tự hỏi có phải vì vừa giác ngộ trong tương lai nên chàng đã đổi thay ? Mọi thứ dường như là cùng một lúc ?

Chẳng ai biết được, nhưng mình có quyền tin vào điều ấy :))) Anw The Fountain là một bộ phim hoàn thiện với nhiều tâm huyết, từ hình ảnh cho đến diễn xuất và đặc biệt âm nhạc :))) rất đúng thời điểm và rất cảm xúc. Nghe nói thay vì dùng kỹ xảo trong đại cảnh ngôi sao nổ, Aronofsky dùng hình ảnh phóng từ kính hiển vi :) Thật thú dị :) Đúc kết lại, bộ phim khơi dậy một tâm trạng xúc động và nhiều câu hỏi. Nhưng thông điệp sau cuối là một lời chân thành cho những ai còn đang trăn trở, hãy yêu thương và luôn trân trọng cuộc sống này: "Together, we'll live forever"

Không liên quan nhưng mà mỗi lần xem Doctor Strange, mình chỉ rình đến đoạn The Ancient One đứng ngắm bầu trời và nói "Death is what gives life meaning" :) :) :) Nhiều tư tưởng gặp nhau qua chỉ một vài chi tiết

Nhận xét