Viết cho Cây đời (phim "The Tree of life", 2011)





A man’s heart has heard two ways through life: the way of nature and the way of grace. You have to choose which one you’ll follow. Grace doesn’t try to please itself. It accepts being slighted, forgotten, disliked. It accepts insults and injuries. Nature only wants to please itself, get others to please it too.

2 tiếng 18 phút ... Mình tình cờ biết đến bộ phim qua 1 vài phút lang thang trên Wikipedia tra tên các diễn viên, đạo diễn :> Và tra đến Terrence Malick, một đạo diễn, một nhà triết học hơi lập dị và ẩn dật. Số phim ông cầm máy đếm trên đầu ngón tay, và The Tree of life là một cái đầu ngón tay đã dành giải Cành cọ vàng tại Cannes. Lan man vậy thôi vì ... mình không biết bắt đầu từ đâu để nói về bộ phim này. Câu chuyện dành cho tất cả, và cũng có thể chẳng dành cho một ai.

Một tiếng nói vọng ra, thâm trầm những lời kinh của Chúa. Ánh sáng hiện lên bập bùng như ngọn lửa. Một đứa con ra đi trong nỗi đau của cha mẹ. Một người lớn bỗng khắc khoải nhìn về tuổi thơ. Vũ trụ sinh ra. Thiên hà. Sự sống khởi nguồn từ mặt đất, lên trên bờ; một con khủng long đã không ăn thịt đồng loại của nó. Những đứa trẻ lớn lên trong ngôi nhà có một vòm cây ngợp tầm mắt. Tình yêu trong lành của mẹ. Tình yêu dữ dội của cha. Sự sống tắt lịm khi Mặt trời không còn nữa, và Trái đất hóa về cát bụi. Những tiếng con người thầm thì, vang vọng ...



Bộ phim trôi vuột qua không theo một trình tự, không theo một bố cục không gian, không mang một thông điệp nào cụ thể. Chỉ đơn giản là nó. Khơi gợi trong mỗi người một loạt ký ức, đớn đau và tình yêu không diễn tả nổi thành lời. Sự dồn dập và đặt để quá nhiều chi tiết khiến người ta trách Malick vì cái sự tham lam hão huyền của ông. Còn mình vừa xem xong phải tua lại từ đầu để nhìn lại cho rõ :))

Có thật nhiều điều để nói về bộ phim, và đồng thời cũng chỉ có 1 điều để nói. Cây đời là giây phút khởi nguồn của sự sống cho đến lúc thế giới tiêu tàn. Cây đời là cái cây trước nhà lúc còn ấu thơ, chứng kiến những niềm vui, nỗi buồn, những xung đột và hoài niệm. Cây đời là mỗi chúng ta, sinh ra như một hạt giống, lớn theo những cách khác nhau và cuối cùng trở về với Chúa.

Trong cuộc đời mình, chúng ta phải chọn một trong hai lẽ sống: sống cao thượng và sống tự nhiên. Người mẹ sống cao thượng; bà trong sáng như một thiên thần, luôn tìm thấy vẻ đẹp trong cuộc sống của mình, từ cái vòi nước trước cửa nhà, từ một cánh bướm, nhành cây, ngọn cỏ. Bà khoan dung với mọi người và yêu thương các con bằng một tình yêu dịu dàng, trọn vẹn (dù có lúc chúng nó không ngoan). Người cha sống tự nhiên; ông nhìn thấy cuộc sống đầy rẫy những điều dối trá, khắc nghiệt, ông dạy con mình phải thật cơ hội, thật tàn nhẫn, cứng rắn mới có thể vượt qua. Cả hai người đều mâu thuẫn với nhau và mâu thuẫn với chính lẽ sống mà mình đã chọn.



3 đứa con là những tâm hồn trong veo đang tìm chọn lẽ sống. Steve là đứa em út loay hoay nhất, R.L là đứa em thứ hai, thánh thiện và sáng trong như mẹ nhưng qua đời ở tuổi 19. Jack - người anh cả nhiều mâu thuẫn nhất trong 3 đứa, khao khát được mẹ yêu thương, căm ghét cách nuôi dạy của cha mình nhưng dần dần lại trở nên giống cha mình. Nỗi khắc khoải và mâu thuẫn đi theo Jack đến tận khi cậu đã đi qua nửa đời người.



Dường như khi mâu thuẫn leo thang, một điều gì đó không vui sẽ đến và khiến nó im lặng. Khi những đứa con trở nên nổi loạn, người cha chợt nhận ra bấy lâu nay mình đã áp đặt chúng, chỉ vì giấc mơ của mình dang dở mà ông khước từ mọi vẻ đẹp trên đời. Khi làm R.L bị thương, Jack nhận ra sự tàn nhẫn của mình, cậu đưa cho R.L cây gậy để trả thù nhưng R.L đã không làm thế, với em cuộc sống không nên dành chỗ cho quá nhiều nỗi đau. Và rồi em ra đi khi 19 tuổi. Người mẹ đau đớn và hoài nghi, liệu những người sống cao thượng thực sự sẽ có kết cục tốt đẹp ? Vì sao Chúa đã cho bà hy vọng, nay bỗng tàn nhẫn mang đi ?



Niềm vui sẽ đi cùng buồn khổ. Gắn kết đi với chia lìa. Chết và sống. Tất cả chỉ là một. Cây đời sẽ lớn lên, tàn lụi, rồi lại lớn lên, dưới nhiều hình hài, trên nhiều địa đàng, trong nhiều cá thể. Dù sống ra sao, ta hãy bước tiếp và tin vào đức tin của mình, yêu lấy con người dù họ giống ta hay khác. Tình yêu là nhựa sống, hàn gắn và nuôi dưỡng tất cả chúng ta ^^

Phim khép lại khi Jack, trong một giây phút diệu kỳ, gặp lại những người thân yêu và dường như tìm ra lẽ sống. Dù cho kết cấu phức tạp và hơi ôm đồm, từng hình ảnh trong phim đều thật đẹp, chạm tới ký ức và tâm hồn sâu thẳm của mình (vì thế nên mình đã thêm thật nhiều ảnh hihu :))) Âm nhạc cộng hưởng rất chi là xúc động :>

Cảm ơn Người vì đã dẫn con tới địa đàng,

Nhận xét