I ORIGINS (2014) - NẾU CÓ KIẾP SAU ...


Lần đầu tiên mình xem phim này là hồi lớp 11. Xem xong trong đầu chỉ toàn câu hỏi: Hình như tên phim bị sai ngữ pháp ? :)) Vì sao cô bé khóc ? Vì sao người vợ lại ủng hộ chồng đi tìm tình yêu cũ ? Vì sao được gặp nhau rồi lại xa nhau mãi ? Biết bao dấu hỏi dở dang và mơ hồ, cho đến ngày hôm nay, khi xem lại, có gì đó bên trong như đã vỡ òa.
<Đoạn dưới này có spoil nội dung, bạn đọc cân nhắc trước khi xem nhé>
.
Thật khó để biết nên bắt đầu ra sao trong bài viết này. Ta tới từ nơi nào, vì sao ta lại là ta, vì sao ta gặp những người xa xôi rồi yêu họ ? Ta sẽ về đâu khi cuộc đời kết thúc ? Có bàn tay nào sắp xếp định mệnh hay không ? Những câu hỏi mơ màng và ám ảnh.


Với đức tin của mình, mỗi người tự đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi ấy. Ian tìm kiếm đáp án bằng đức tin của khoa học, anh tin rằng mọi vật đều tuân theo những quy luật và cơ sở tự nhiên, không có gì là sắp đặt, không có Chúa. Anh tìm cách thay đổi gene để loài giun đất có thể nhìn thấy được, và nghiên cứu về sự độc nhất của đôi mắt con người (giờ chúng ta đã có công nghệ sinh trắc học, nhận dạng mống mắt của mỗi người là khác biệt nè). Thế rồi Ian tình cờ gặp Sofi trong một đêm thác loạn; Sofi chỉ để lộ một đôi mắt có sắc màu độc nhất. Sofi chạy trốn. Một loạt sự kiện kỳ lạ với con số 11 dẫn Ian gặp lại Sofi.


Tình yêu của hai người tự nhiên và say đắm. Ian tin vào khoa học, còn Sofi tin vào Chúa và sự kỳ diệu của tâm linh. Cô đến với Ian như một người thân thuộc, cô luôn nhắc nhớ anh về những dấu hiệu: Sofi thích ăn kẹo Mentos vị dâu, loài công trắng là những linh hồn bị phân mảnh trong vũ trụ, tâm linh hiện hữu ở mọi nơi dù có thể ta không nhận thấy - như loài giun không hề biết ánh sáng ở ngay trên đầu. Sofi nhắc nhớ như thể cô biết cô sắp không còn ở bên Ian nữa. Và rồi Sofi ra đi thật, cô qua đời do một tai nạn thang máy trong vòng tay của Ian, khi Ian còn đang giận hờn cái trẻ con ngây ngô và niềm tin anh cho là khờ dại. Người ta chẳng biết khoảnh khắc hờn dỗi nhau có khi là khoảnh khắc cuối cùng còn có nhau trong cuộc đời này.


Bẵng đi nhiều năm, Ian kết hôn với người cộng sự Karen và có một đứa con chào đời. Cả hai người phát hiện ra đứa trẻ có đôi mắt giống y hệt một người vừa khuất, và đứa trẻ cũng lưu giữ một vài ký ức của người ấy. Ian cũng tình cờ biết ở Ấn Độ có một đôi mắt giống hệt đôi mắt của Sofi. Karen để anh đi tìm đôi mắt ấy và chứng minh rằng luân hồi là có thực. Cuộc tìm kiếm tưởng chừng vô vọng, nhưng rồi khi Ian nắm tay đứa trẻ có đôi mắt độc nhất lên thang máy, đứa trẻ bỗng òa khóc ôm lấy anh. Ian nhận ra giây phút này, rưng rưng trong niềm giác ngộ...

Thật khôn nguôi là đôi mắt màu vàng xanh rực rỡ của Sofi, cô trong suốt với đức tin của mình, mong manh tựa một vì sao qua đời ngắn ngủi trong vũ trụ. Là Karen với tình yêu âm thầm, sự hy sinh và giọt nước mắt khắc khoải khi cô biết Ian sẽ chẳng thể quên tình cũ. Là bức tượng mang đôi mắt long lanh như một con người. Là tiếng chuông vào một sớm úa vàng ở Ấn Độ. Là chim công trắng vỗ cánh bay đi, tìm lại phần linh hồn phân mảnh của mình trong một cõi nào đó.


Phim khép lại trong mơ hồ, nhưng ta lại thấy mình trọn vẹn. Câu chuyện về loài công trắng, về tình yêu vượt nhiều ranh giới, về kiếp sống đã qua hay đang đợi, về chúng ta - những con giun chưa được nhìn thấy ánh sáng... Mọi thứ hòa điệu nhịp nhàng trong âm nhạc và từng thước phim đầy chất điện ảnh. Mọi thứ được nhìn thấy qua đôi mắt.

"Chuyện kể là, có một lần nhà khoa học kia hỏi đức Đạt Lai Lạc Ma rằng: "Ngài sẽ làm gì nếu có một ngày, một điều gì đó rất khoa học sẽ bác bỏ các đức tin của ngài?". Sau một hồi lâu suy nghĩ, ông trả lời: "Khi đó, tôi sẽ đọc kĩ các bài báo đó, rồi xem những nghiên cứu liên quan và cố gắng hiểu thấu đáo nhất có thể. Nếu cuối cùng các bằng chứng đều chỉ ra điều khoa học đó đúng và bác bỏ các đức tin tôn giáo của tôi, tôi sẽ thay đổi đức tin của mình."

Nếu có một bằng chứng tâm linh bác bỏ đức tin duy vật của bạn, bạn có thay đổi đức tin của mình ? Khi nhìn sâu vào đôi mắt của mình, ta có thấy được nguồn cội và đón nhận nó ?

Rất có thể sau cùng, chúng ta chẳng đến từ đâu cả. Nhưng chúng ta đã sống và gặp nhau, qua từng hơi thở, từng cái chạm, từng rung động của trái tim. Hãy trân trọng giây phút này, khi ta được gặp gỡ, vì có thể ta đã đi cùng nhau trong muôn ngàn kiếp trước. Hãy ghi nhớ đôi mắt của tôi, tôi sẽ lưu giữ trong mình đôi mắt của bạn ...


Nhận xét